Friday, 19 February 2010

Thu Hỉ

Có lần giờ Thực Tế chúng tôi đi thăm Viện Bảo Tàng Phim Ảnh Trung Quốc(中国电影博物馆). Sau đó xem một bộ phim TQ 秋喜 (Qiu Xi - Thu Hỉ). Bài thu hoạch là viết bất kỳ cái gì mình thích, cho một ít cảm nghĩ, về bảo tàng hay về bộ phim cũng được. Tôi chọn viết về bộ phim ở một góc độ mà tôi thích (tôi có khóc một tí lúc xem phim nên tôi nghĩ ghi lại cảm xúc của mình cũng đáng). Tôi đăng nguyên bài tôi viết lên đây chơi nhé (phần tiếng Hoa đã được cô sửa, nhưng mà cô rất hạn chế sửa văn của trò, chỉ sửa những lỗi ngữ pháp nghiêm trọng, nên bạn nào đọc phần tiếng Hoa có thấy buồn cười thì thông cảm nhé, tôi đang học mà).

À, mà ai định xem phim này thì khoan hẵng đọc bài bình này nhé, mất đi sự ngạc nhiên. Nếu mà chưa xem thì xem đi, cũng khá hay (3.5/5 theo tôi).


(source: Google image)

秋喜 Thu Hỉ

Tôi thương cho tình yêu của Thu Hỉ dành cho Yên Hải Thanh. Tôi đau lòng khi Yên Hải Thanh khóc Thu Hỉ. Trời mưa tầm tã, nước mắt của anh cũng tầm tã, người con gái này yêu anh bằng một tình yêu trong sáng và thuần khiết biết bao. Tôi không rõ anh có yêu lại Thu Hỉ hay không, nhưng lòng anh chắc chắn đau đớn tan nát trước cái chết của cô. Bi kịch ở chỗ, chính anh lại là người nã ba phát đạn vào người cô một cách vô tình.

我爱秋喜对晏海清的爱。 我痛心看晏海清哭秋喜。天纷纷下雨,他泪也如雨下,这姑娘清纯得多么爱他。晏海清爱不爱秋喜还不很清楚,可是他一定为了秋喜的死心碎了。悲剧是,他自己亲手开了三抢杀死了秋喜.

Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến cho người ta sinh tử tương hứa. Họ không hề hứa hẹn với nhau. Nhưng Thu Hỉ tình nguyện ở lại trong làn tên đạn pháo để chăm sóc cho người cô yêu. Lòng chẳng phải đã tự hẹn cùng sinh tử tương hứa với Yên Hải Thanh đó sao? Nàng chỉ là người hầu, nhưng nàng yêu Yên Hải Thanh bằng một tình yêu trong sáng thuần khiết nhất, khiến cho người ta cảm động rơi lệ. Nàng cắn vào tay Hải Thanh trong nước mắt đầm đìa, để chàng đừng quên nàng, Hải Thanh chỉ chịu một cái đau nho nhỏ. Vì liên quan đến Hải Thanh, cuối cùng nàng hứng chịu cái chết đau đớn biết bao. Bức màn vải thật vô tình. Hai người đàn ông nói chuyện biết bao lâu trước khi bắn, thì bấy lâu nàng đau đớn biết trước kết cục sẽ đến với mình mà không sao làm gì được. Lại nghe được biết rằng chính người mình yêu sẽ bắn mình mà chính anh không hề hay biết, còn gì đau đớn bằng? Cuối cùng, vì cái chết của Thu Hỉ, Yên Hải Thanh đã đối diện với kẻ ác dù biết trước kết quả bi quan. Như vậy cuối cùng không phải họ đã sinh tử tương hứa đó sao?

问世间情为何物,真教人生死相许. 他们从不相许,但是秋喜愿意留在危险的环境照顾她真爱的人,不是生死相许吗?她只是一个女佣,然而她爱海清爱得最清纯甜美,使人感动落泪。她纷纷洒泪得咬海清的胳臂,让海清不忘记她,海清只是有点儿疼。为了跟海清有关系,终于秋喜受到痛苦的死。无情的布帐。两个男人说话多长时间,那么多的时间里秋喜都痛苦地无可奈何地等着她生命的结束。还听到情侣的声音打算开枪,而他自己却并不知道,还有什么比这痛苦更大?终于,因为秋喜的死,虽然知道悲剧的结果,晏海清终于也要对面恶人,不是他们已经生死相许吗?

Tôi thương cho cả Yên Hải Thanh và Thu Hỉ. Không phải là chiến tranh tàn khốc, mà là lòng tàn nhẫn của con người dường như không có giới hạn. Chiến tranh chỉ là cái cớ để người ta tàn nhẫn với nhau.

我疼爱连晏海清带秋喜。不是战争残酷,就是有人的心理无边残忍。战争只是个来对别人更加残忍的借口。

Cả ba diễn viên Quách Hiểu Đông (Yên Hải Thanh), Giang Nhất Yến (Thu Hỉ) và Tôn Thuần (Hạ Huệ Dân) đều diễn tốt vai diễn của mình. Giang Nhất Yến không có nhiều đất diễn trong vai diễn khá đơn giản này, nhưng cô đã làm nổi bật hình tượng trong sáng của Thu Hỉ và làm tôi cảm động với tình yêu của cô. Tôn Thuần diễn tốt vai kẻ ác của mình. Tôi thích nhất diễn viên Quách Hiểu Đông và vai diễn Yên Hải Thanh của anh, nếu tôi là Thu Hỉ có lẽ tôi cũng yêu Yên Hải Thanh. Đoạn phim khi Yên Hải Thanh biết được sự thật chính mình bắn chết Thu Hỉ và quỳ gối khóc nàng Thu Hỉ trong mưa khiến cho tôi đau lòng. Thủ pháp nghệ thuật ở cuối bộ phim khi anh trúng đạn mà máu không chảy bên ngoài áo vest, không bầy nhầy gục ngã, vẫn hiên ngang vẫn kiên cường, tôi cho là rất hay.

三个演员郭晓冬(晏海清),江一燕(秋喜),和孙淳(夏惠民)都演好了他们的人物。江一燕在这个简单的人物中没有很多机会来演出,可是她显出了一个情纯的秋喜形象,她的爱情使我感动。孙淳演好了他恶人的人物。我最喜欢郭晓冬和他的人物。要是我是秋喜我也可能爱晏海清。在晏海清认识了他射击秋喜的事实后和他在雨下跪下他的膝盖哭秋喜的景象使我心痛。最后的景象,他中了弹但是外衣没有杂乱的血,还不跌下,还坚强,这是很高的艺术手法。

Cho dù cuối cùng cái ác chết đi, nhưng cái thiện cũng chết theo. Chao ôi thế gian vô tình, mà cuộc đời như phù du.

终于恶死,善也死。世间多么无情,人生多么飘浮不定。

--------
Lời phê của cô này: 非常好!写得很感人,也很深刻. Rất tốt! Viết rất cảm động và rất sâu sắc. (Cô đem đọc một đoạn nhỏ cho cả lớp nghe).

Hà hà, có uỷ mị sướt mướt quá không nhỉ? Hừm, nghệ thuật mà …

3 comments:

thuyhtvo said...

Bài viết rất hay. Hôm nay rảnh nên lên mạng, vô tình đọc được những bài của Trúc viết. Không ngờ bạn của tui lai rất lãng mạn thế.

Anonymous said...

Trời, ngươi giỏi quá ta, ta học 2 năm rồi mà đến giờ chưa viêt được một đoạn văn cho ra hồn (T.Đ)

Truc said...

@TD: Trúc hồi xưa có học gần 3 năm lúc đại học, chứ k phải mới bắt đầu 3 tháng ở TQ. Nhưng mà 3 tháng ở TQ hết sức hiệu quả...với lại bị thầy cô ép làm bài tập tối đa, k làm k đc!