Wednesday 19 October 2011

"Bồ"

Kiến Trúc "Bồ" và ẩm thực "Bồ": hay lắm đó!

Thật ra khó nói là tôi biết gì nhiều về Bồ Đào Nha.  Tôi chẳng qua đến Porto - một thành phố phía bắc của Bồ Đào Nha - chỉ có mấy ngày (hồi đó lâu rồi).  Porto không có nhiều khách du lịch như Lisbon.  Tôi qua Porto tại thấy có chuyến bay giá rẻ.  Nhưng mà Porto là một bất ngờ hết sức thú vị đối với tôi.

Bất ngờ thứ nhất: món ăn Bồ Đào Nha rất hay.  Tôi nói rất "hay", không có nghĩa là không "ngon", mà là hay.  Tối hôm đó lúc bay qua đến nơi, ra khỏi sân bay về thành phố thì đã hơn 10 giờ đêm.  Mười giờ đêm mà đi lang thang ở London bạn đừng hòng kiếm được cái gì tử tế mà ăn, hotdog burger còn không có.  Cầm chắc là đói thế nào cũng nhào vào siêu thị mua bánh mì sandwich dở òm.  Nhưng lúc đi trên đường tôi thấy có cái quán nhỏ xíu (cafe) "local", hai đứa bèn kệ vô đại, hay dở cũng không sao.  Nhưng món ăn mang ra thật sự bất ngờ: đây này




Ngon, dù có hơi mặn một tí, nhưng đầy gia vị không hề nhạt nhẽo như món Anh - mà giá rẻ đúng kiểu cafe


Rượu Bồ:





Rượu Bồ làm tôi say lăn quay - say tít, mém chút ngủ trên đường phố Porto luôn.  (Nó ngon và nó ngọt dù độ cồn cao ngất đến 20%, cho nên lúc uống không hay mình uống nhiều)



Kiến trúc Bồ, nhìn không lịch lãm chính thống như các anh châu Âu khác, nhưng mà họ có nét đáng yêu của họ:







Rực rỡ và "tự nhiên"






Cuối cùng: chàng trai Bồ: rất đẹp trai - tôi cảm giác lạ lắm, hầu như tất cả những người tôi gặp suốt mấy ngày ở đó đều rất điển trai - vẻ đẹp kiểu "Địa Trung Hải".  Tôi hỏi người bạn đi cùng chứ bạn có thấy vậy không, bạn đồng ý liền.  Đến mấy tay anh chị đi tới lui bán hàng dởm trong chợ second hand mà nhìn cũng "có nét" lắm, mũi cao mắt sâu đàng hoàng.  Tôi tia tới tia lui miệng cười khoái chí với cái khám phá của mình.  Tiếc là đã không dám quơ máy ảnh ra chụp đại.

Chuyến đi đó thật ngắn ngủi mà để lại trong tôi nhiều cảm xúc hết sức tốt đẹp.  "Bồ" ơi, chào mi.

.

Tuesday 18 October 2011

Mùa thu và Bắc Kinh

Ở trên đời có rất nhiều ước mơ khó làm. 

Ví dụ như giờ đây tôi ước có thể đến Trung Quốc lần nữa. 

Bỏ một ít tiền ra đi du lịch dăm ba bữa thì không khó lắm.  Nhưng nghỉ việc lần nữa đi một lèo hai ba năm thì coi bộ khó hơn.  Phải chờ đến một bước ngoặt nào đó của cuộc đời khiến ta "nổi loạn" chăng?  Lần sau tôi sẽ không đi ba tháng, tôi đi hai năm cho nó đã!  (Lần trước đi ba tháng tại vì nếu ra khỏi UK một lần hơn ba tháng sẽ bị rầy rà thủ tục về sau, chứ nếu không tôi đi ít nhất năm tháng cho chẵn một học kỳ). 

London vào thu.  Tôi nhớ mùa thu Bắc Kinh hai năm trước.  Tôi nhớ cảm giác bỡ ngỡ lúc mới đến London nhiều năm trước và lúc mới đến Bắc Kinh hồi đó.  Đó là cảm giác khác hẳn cảm giác đi du lịch.  Bạn cũng đến một vùng đất mới mẻ và có nhiều thứ để khám phá.  Nhưng khi đi du lịch, bạn chỉ biết cái bề nổi vui vẻ mà du khách nào cũng biết, bạn đâu biết những chiều sâu của cuộc sống ở một vùng đất mới.  Nói vùng đất mới, phải là nơi người ta không dùng ngôn ngữ mẹ đẻ kìa.  Có rất nhiều cái lạ lẫm khi ta không phải là du khách, khi ta muốn sống một cuộc sống thật sự bản địa, chìm vào cái văn hóa xa lạ, cái văn hóa thấm đẫm trong từng nụ cười, trong từng nếp nghĩ của những người nơi đó.

Có phải vì cái cảm giác đó mà tôi lại muốn di dời lần nữa? 

London mùa thu.  Trời hôm nay 8 hay 10 độ C gì đó.  Tôi vớ mỏng chân trần (trần khúc giữa, đôi bốt không cao đủ chạm đến váy) đi bộ trong nắng mai, nghe cái lạnh thấm qua da thịt (đặc biệt là khúc giữa!), tôi đón chào cái lạnh mùa thu.  Tôi hân hoan yêu thương cái lạnh đầu mùa, đặc biệt là khi vừa trở lại London từ Việt Nam nóng hổi, gần đây.  Tôi chợt nghĩ, mình yêu bốn mùa của nước Anh mất rồi.  Tôi nhớ lại nhiều năm trước, những hình ảnh đầu tiên của nước Anh đến với tôi là hình ảnh nước Anh cuối hè, nắng vàng lá xanh trôi trôi qua trên đường, lúc xe chạy băng băng đưa tôi từ phi trường Heathrow về London.  (Cái gã lái xe mà công ty tôi thuê đi đón tôi càu nhàu khôn xiết vì đợi đón tôi lâu quá sức, nên tôi "tip" cho gã thêm 5 đồng).

Liên quan gì đến Bắc Kinh nhỉ?  Bắc Kinh mùa thu rất ngắn ngủi.  Mới đó mà đã hai năm rồi.  Bắc Kinh không có gì nổi bật (à đương nhiên trừ các nơi nổi tiếng như Cố Cung hay Trường Thành, nhưng mà người ta không thể đi Cố Cung Trường Thành mỗi ngày), đồ ăn cũng chẳng ngon mấy, người ta lại hết sức đông đúc.  Nhưng mà, nghe một bài hát tiếng Hoa tôi lại nhớ Bắc Kinh.  Tôi yêu thích tiếng Hoa nhiều hơn tiếng Anh.  Hồi đó mỗi lần "sáng tác" được một đoạn văn nhỏ tiếng Hoa tôi vui sướng lắm.

Có cái gì đó vướng víu giữa mùa thu và Bắc Kinh.  Con trai Bắc Kinh không hay.  Trời Bắc Kinh cũng không trong sạch gì mấy (đầy bụi cát từ sa mạc).  Nhưng mà, hôm nay, tình cờ giở lại cuốn Travel in Beijing ra, ngay trang có hình hồ sen xanh thẫm mùa hè ở Shichahai tôi lại nhớ Bắc Kinh.  Hồi đó tôi tưởng ba tháng dài lắm.  Tôi mua một cuốn "Travel in Beijing" bằng tiếng Anh, chưa đã, lại mua thêm cuốn 北京旅游地理 (50 điểm du lịch ở Bắc Kinh và ngoại thành) bằng tiếng Hoa.  Rốt cuộc xem hình cho đã chứ chưa đi được mấy thì ba tháng đã hết vèo.  Tôi còn mua một cuốn sách dạy nấy ăn bằng tiếng Hoa, tới giờ mới thử được có một món.  Hôm nào tôi dịch ra cho bạn nấu nhé?

(sen trong Di Hòa Viên)

(trúc cũng trong Di Hòa Viên)

 (sen trong vườn thú Bắc Kinh)

(liễu trong vườn thú Bắc Kinh)
Một ngày nào đó tôi sẽ đến miền nam Trung Hoa, học tiếng Tiều, và nhớ bà Cóc (tức là mẹ của ông Nội).  Bà Cóc của tôi người Hẹ (hình như vậy???).  Bà mất lúc tôi còn nhỏ, không nhỏ lắm, cũng mười mấy tuổi rồi.  Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về bà.

Mùa thu và Bắc Kinh.  Đã nói rồi, có cái gì đó vướng víu nói không thành lời.

Saturday 15 October 2011

... and a sixpence for her shoe

Đồng sáu xu, tính về mặt giá trị nó chỉ có 0.025 GBP, ở cái thời mà nước Anh còn xài shilling (£1 =  20 shilling), thì nó bằng với nửa shilling (1 shilling = 12 pence).  Nhưng mà về mặt tinh thần nó quý và hiếm lắm nhé.  Hiếm vì không còn lưu hành nữa, quý vì nó gắn liền với truyền thống đám cưới của người Anh:



Muốn có một đồng sáu xu bây giờ phải đi mua.  Luke mua trên ebay cho tôi được cái đồng này, nó đến kèm với cái bao bì giấy xinh xinh (hình trên và dưới). 



Trên đồng xu ghi năm phát hành 1964 - tức là hàng cổ rồi nhé.  Nó đã trải qua gần 50 năm thăng trầm, qua tay biết bao người




Theo phong tục từ thời Victoria, cô dâu phải nhét đồng xu này vào một bên giày đi trong ngày cưới, để cầu chúc cho hai vợ chồng được sung túc ấm no.  Nhưng mà nhét vào trong giày để đi cả ngày thì đau lắm, nhất là đôi giày của tôi cao thế này:


Cho nên các cô dâu hiện đại bèn gắn nó vào các trang sức đeo trên người, hoặc vào cái "garter" (tiếng Việt không biết gọi là gì, nó là một thứ đồ lót xinh xắn đeo một bên đùi để người yêu nhìn cho "hấp dẫn" thôi, chứ chả có tác dụng thiết thực nào cả!, nhưng đàn ông nhìn nó một phát là "thèm" ngay lập tức).  Truyền thống cái bridal garter phải có màu xanh, xanh một phần hoặc hoàn toàn.  Something blue mà ... cho nên cái garter xinh xinh của tôi có cái nơ xanh be bé.  Sau đó tôi tự may cái túi bé đựng đồng sáu xu vào, cũng màu xanh lơ



Something old, something new, something borowed, something blue ... Trên người cô dâu trong ngày cưới phải có những thứ đó, cho nên tôi có đồng sáu xu tạm gọi là cổ, cái áo cưới mới, khăn voan mới, dây chuyền mượn của một người bạn, cái garter một phần xanh, và cái đế lót đôi giày cũng màu xanh

(nó xanh biển lắm cơ, tại chụp lúc tối dưới ánh đèn vàng nó ngả màu này đấy)

Something old
Something new
Something borrowed
And a sixpence for her ... garter ....

.

See you Jimmy

Đây là "See you Jimmy" hat:


Nhìn đẹp hén?  Cái nón này là "đặc sản" của người Scotland, hình này chụp ở Edinburgh tháng 8 vừa qua.  Chúng tôi ghé ngang Edinburgh nhân dịp lễ hội Fringe, người ta đông nghẹt... Lúc vào một cái shop nhỏ bên đường tự dưng tôi thấy có cái nón nhìn vui vui, đội thử lên đầu Luke, không ngờ chộp được một cái hình thật là đặc sắc.  Cái nón có mớ tóc giả đỏ hoe sau gáy, tôi bèn bảo Luke nên để tóc dài ...

Nhân nói chuyện tóc dài, tôi nhớ có lần tôi thích một chàng trai có mái tóc dài.  Hình như người phương Tây tóc loe hoe vàng vàng nâu nâu mà để tóc dài nhìn có vẻ đẹp đẹp hay hay lãng tử?  (Con trai châu Á tóc dài tôi chỉ thích mỗi Takeshi Kaneshiro mà thôi, hehe ...)

.

Người tình vĩ đại

Thế nào là một người tình vĩ đại?

Là người có tài sản kết sù có thể mua được mọi giấc mơ hão huyền nhất như bay vào không gian hay đi tuần trăng mật ở Nam Cực?

Là người chấp nhận chết vì nhau/cùng nhau như Romeo hay như chàng lãng tử Jack Dawson?

Là người ngốc nghếch bỏ tiền ra mua 999 đóa hoa hồng cho nàng chỉ vì yêu?  (Bạn nhớ bài nhạc tiếng Hoa đó không?)

Hay là:

Người tình vĩ đại có thể là người sáng sớm gào lên "honey, breakfast is ready!" khi nàng đang vừa tắm vừa hát.

Người tình vĩ đại là người càu nhàu vì sữa lên giá mấy xu một "pint" (1 pint = 568ml), nhưng lại hớn hở mua cho nàng 3 cái bento box tuyệt đẹp phải order online từ Japan, xong rồi sáng sáng phải dậy sớm để nấu cơm cho vào cái bento box đó để nàng mang theo đi làm.

(có phải khi người ta già đi óc lãng mạn bắt đầu trở nên nhạt thếch như thế?)

Tóm lại, "vĩ đại" là một từ vớ vẩn mơ hồ, nên xóa nó đi trong từ điển ...

.

Chungking Express

Một lần xem "Chungking Express" - một phim cũ phát hành năm 1994 của đạo diễn Vương Gia Vệ, tôi bỗng muốn đến Hong Kong, tôi bỗng cảm thấy tôi có thể, biết đâu, yêu Hong Kong thì sao...

Tình yêu, mặc kệ bạn yêu nhiều đến bao nhiêu, yêu xong, đi qua cuộc tình, hay miễn cưỡng bị đi qua cuộc tình, cũng nên hóm hỉnh như thế.  Tôi phải lòng cả hai chàng cảnh sát này, Takeshi Kaneshiro (Kim Thành Vũ) và Lương Triều Vĩ.  Vương Phi cũng diễn trên mức tuyệt vời.  Phim hay đến nỗi (tôi cho là nó hay đến nỗi) tôi phát cười sằng sặc suốt buổi. 


(hình lấy từ www.moviemail-online.co.uk)

Một ngày nào đó tôi sẽ đến Hong Kong.  Ngày đó, nếu có đến Hong Kong, tôi biết là tôi đến đó vì Chungking Express!