Sunday 2 May 2010

Ở Trung Quốc người ta đông đến mức nào?

Mùa thu rồi ngày hăm ba (ơ không phải, ngày 24 … tháng 10), một ngày thứ bảy lúc còn ở Bắc Kinh, tôi quyết định làm một chuyến leo núi Hương Sơn (香山).  Hương Sơn là một công viên rộng 160 hecta, đỉnh núi cao nhất khoảng 557m, chỉ cách Bắc Kinh 20km.  Đây là trang web chính của Hương Sơn, có tiếng Anh http://www.xiangshanpark.com.cn/ .  Hương Sơn nằm về phía tây bắc của Bắc Kinh, trường tôi cũng nằm mé phía tây bắc, nên đi rất tiện.  (Bắc Kinh rộng mênh mông, đi từ Đông sang Tây xa lắc, không có xe đi bằng phương tiện công cộng hơi mệt).

Tôi đi Hương Sơn không phải vì thích leo núi, mà là vì để chiêm ngưỡng mùa thu của Bắc Kinh, để ngắm lá đỏ lá vàng nức tiếng của Hương Sơn mà tivi, báo đài, các trang web du lịch đều quảng bá. Ngay cả cô bạn của tôi người Bắc Kinh chính hiệu đang ở London còn say sưa thao thao bất tuyệt về cảnh lãng mạn xinh đẹp của “ngọn núi thơm” này, thì sai làm sao được?  Bằng chứng rành rành đây, trên mạng:

photo source: this link

Thế là tôi hăm hở canh me trên trang web, ngay ngày đầu tiên của lễ hội Lá đỏ (红叶) (mùa lá đỏ chỉ kéo dài có hai tuần thì lá rụng)… thì tôi tức tốc lên đường với hai cô bạn, lòng tràn ngập lãng mạn như thể đi đến ngày hẹn hò đầu tiên hồi mười lăm tuổi.

Ngay lúc khởi hành ở trạm xe buýt tôi đã bắt đầu thấy có nhiều chông gai. Xe buýt sao mà đông quá chừng, đông nghẹt từng chuyến từng chuyến đi ngang mà không lên được, đứng đợi lâu thật lâu, dù xe buýt đã tăng cường nhiều chuyến hơn thường lệ. Tôi nhận ra là ai cũng đi Hương Sơn cả, tôi càng chắc mẩm là Hương Sơn phải đẹp lắm người ta mới nao nức trẩy hội thế này. Sau một quãng đường dài trầy trật, kẹt xe, cuối cùng … chưa đến … vì tắc đường. Xe buýt từ mọi hướng đổ về. Chúng tôi đành phải bỏ xe cuốc bộ một quãng xa hơn cả cây số mới đến được gần chân núi, từ đó đi một quãng dài nữa mới đến cổng để mua vé. Có hai đường để đi lên đỉnh, chúng tôi chọn đại một con đường.

Sau khi mua vé, trầm trồ giá rẻ (bằng 1/6 giá bình thường của các thắng cảnh du lịch nổi tiếng ở Bắc Kinh), chúng tôi quyết định lên núi bằng cáp treo, bận xuống đi bộ. Dòng người xếp hàng mua vé cáp treo khiến chúng tôi phát hoảng, vì hàng dài như thế thì phải xếp hàng ít nhất là hai tiếng đồng hồ. Tính tới tính lui bèn không còn cách nào, leo thôi. Leo mất một tiếng đồng hồ (một người địa phương nói). Bé cái nhầm nhé. Thực tế mất 2 tiếng, mệt bỏ xừ, chân cẳng mỏi nhừ, mà tệ hơn nữa là chẳng thấy một cái lá đỏ nào hết, toàn xanh lè:

và toàn thấy người ta. Người ta đông như kiến, đen đặc cả ngọn núi, tôi chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy trong đời. Leo núi mà phải nhích từng bước một. Khỏi phải nói cái sự thất vọng trong tôi. Chẳng thấy một mống người phương Tây nào cả. Chắc là chỉ có ba chúng tôi là người nước ngoài dại dột chăng?  Mà cũng lạ, công viên rất quá tải, nhưng vé cứ bán ra, người cứ vào.

Lơ thơ có mấy cái lá vàng (tệ hơn lá vàng của cây trong trường tôi): 
 
 
Người ta thấy cái lá vàng nào cũng thi nhau chụp hình, rồi … vặt . Tôi sợ là họ vặt hết cả lá của Hương Sơn mất.  Chen lấn chờ đợi mới chụp được cái hình này:


Bận xuống cũng thê thảm, quá chừng đông người xếp hàng ở cáp treo, chúng tôi hết xí quách nhưng cũng không có cách nào khác là lội bộ xuống thôi. Xuống tới chân núi thì trời đã tối. Cảnh tượng xếp hàng để lên xe buýt cũng không kém thê lương, tôi đứng suốt trên đường về tới nhà. Lúc này tôi càng thấy người Trung Quốc đông đến mức nào. 

Cuối cùng tôi kết luận: thứ nhất là nên căn cứ giá vé vào cổng để biết chất lượng, đừng ham rẻ, tiền nào của nấy. Thứ hai: ngay cả người Bắc Kinh còn nhầm, vì hồi xưa Hương Sơn có đẹp có nổi tiếng thật, nhưng đi ngắm cảnh thì nên ngắm cảnh thôi, đừng ngắm người (tức là lựa nơi nào ít người ấy). Ngày nay dân nhập cư đổ về Bắc Kinh quá chừng, họ kinh tế không mấy khá giả, nên chỉ có thể giải trí ở những nơi tương đối rẻ tiền, họ không kham nổi giá vé vào Cố Cung hay Vạn Lý Trường Thành chẳng hạn. Nên có lễ hội gì rẻ tiền hoặc miễn phí là họ ào ào kéo đến. Cho nên đi về tôi nói với cô giáo là không có thấy lá đỏ, chỉ thấy người thôi. Cô bảo, đúng rồi, đừng có nên đi Hương Sơn. Bạn tôi chắc là qua London lâu quá rồi, chỉ nhớ về những ngày xa xưa tươi đẹp mà không biết thực tế của Hương Sơn ngày nay. Thứ ba: dự báo lá đỏ sai bét. Mùa thu năm rồi trời lạnh sớm nên lá không chín vàng không đỏ đúng ngày được. (Một tuần đúng sau khi đi Hương Sơn nhiệt độ tuột xuống dưới không, đổ một trận tuyết lớn đầu mùa).

Ngay ngày hôm sau, tôi đi Vạn Lý Trường Thành, giá vé mắc khủng khiếp, thì quả nhiên toàn dân du lịch nước ngoài là chính, rất vắng vẻ đáng yêu. Cảnh Trường Thành mùa thu đẹp ơi là đẹp, đầy lá vàng (chưa kịp đỏ, thôi cũng đẹp chán). Biết thế chẳng thèm đi Hương Sơn làm chi.

Trên đường đi Trường Thành, tôi đọc thấy trên trang nhất một tờ báo tổ chảng một dòng chữ: “Ngày hôm qua, có 70.000 người leo núi Hương Sơn”.

2 comments:

Unknown said...

Hoanh trang chi nhi. Nhin cai hinh rung cay la do dep ghe.

Em van khoe, cuoc song vo chong van ok, chua co nhieu $ de di du lich do day nen chi di du lich thong qua hinh anh moi nguoi chup ve cho xem ke thui. Hehe.

Gio chi co blog rui thi qua tot, se tich cuc vao day cap nhat thong tin cua ba chi. Chuc ba chi dzui dze nha, nghe tin chi co viec lam moi thang em nay mung lam. Nhung sao hok thay noi gi ve chuyen tinh iu, tinh duong het dzay???

Anonymous said...

Em Truc oi, Khanh Giang day, den hom nay moi vao blog cua Truc, that la nhieu bai hay do, khong ngo Truc chuyen nghe du lich va viet van, canh tranh voi Hanh Lien ha? hehehe.

Nhung nhiet tinh chuc mung em tim thay niem vui trong cuoc song hien tai, song doc lap va tu tin :)

Chi can them 1 anh chang thoi la Truc se la nguoi hoan hao, nhung may ai tren doi duoc tat ca dieu minh muon nhi. Nhu chi da co 1 dua con dang yeu thi su nghiep du lich danh ga'c lai...