Có lần cô chủ nhiệm (môn Nói) bắt chúng tôi viết truyện cười (cô chủ nhiệm lúc nào cũng ra một đống bài tập đủ loại, chứ không phải môn Nói thì chỉ vào lớp mở miệng ra Nói là đủ đâu nhé). Cô bắt đầu thế này để chúng tôi viết tiếp: Có một đôi vợ chồng đang ngồi trên ghế đá công viên, người vợ đang xem quyển sách mang theo bên mình …
Hôm đó tôi bỗng nhớ lại bài nhạc chủ đề của phim Bao Thanh Thiên (Tân Uyên Ương Hồ Điệp Mộng – đến giờ tôi vẫn thích bài này lắm, tôi lớn lên với bộ phim này mà). Thế là tôi viết tiếp theo thế này:
… người chồng không làm gì cả, chỉ ngồi ngắm phong cảnh công viên. Hôm đó tiết trời thật đẹp, gió xuân nhè nhẹ thổi. Có một đôi bướm từ đâu nhịp nhàng bay ngang chỗ họ ngồi, người vợ thốt nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi bướm, bèn nói với ông chồng: “Mình xem kìa, thật giống như là mộng uyên ương hồ điệp, sống cùng sống bên nhau …”. Người vợ chưa kịp nói xong, ông chồng đã dùng một cây vợt nhỏ quơ một cái tóm gọn đôi bướm, rồi tiếp lời vợ: “…chết cho mày cùng chết”. Ông ta vừa nói vừa lôi từ trong túi xách ra một cuốn tập có tựa đề là “Bộ sưu tập bướm”.
(Photo source: http://www.nipic.com/show/5/20/68dd439838a2bfb4.html)
一对夫妇坐在公园的长椅上,妻子看着一本随身带来的书,丈夫没做什么,只看看公园的风景。那天天气很好,春风轻轻吹。有一对蝴蝶协调地向他们飞过来,妻子俄然抬起头来看到它们,就跟丈夫说:“你看,真是一个鸳鸯蝴蝶梦,生一起生。。。”妻子还没说完,丈夫已经用一个小网兜捉住了那对蝴蝶,接着说“死就一起死”。他一边说一边从他的包里拿出来一本书,书名叫做“蝴蝶收集”。
(Có ai cười không nhỉ?)
1 comment:
Truyện này cũng cười được 1 tí đấy.
Post a Comment