Hồi hơn 10 năm trước lúc tôi bắt đầu học tiếng Hoa, tôi chưa có Internet ở nhà (lúc đó Internet còn mắc lắm), cũng không có từ điển điện tử, chỉ có từ điển giấy mà thôi. Ba có nhiều từ điển ở nhà lắm, to nhỏ đủ loại, Hoa Việt hay Việt Hoa, tự điển hay từ điển (đối với tiếng Hoa tự điển khác từ điển) có đủ. Tôi hay xài tự điển của Thiều Chửu, từ điển của ai quên rồi). Có khi tra một từ mất nửa tiếng đồng hồ hoặc có khi tìm hoài chẳng thấy, không biết nó thuộc bộ gì.
Gián đoạn một lúc lâu, tám năm sau tôi qua Bắc Kinh học. Trước khi qua tôi có nhờ bạn ở VN mua giùm cho một cái Kim từ điển (KTĐ) điện tử nhỏ. Bạn đi khảo sát về bảo cái model đó lỗi thời không ai thèm mua. Mình kệ, nói nó rẻ cứ mua, model khác mắc quá phí, vì không thường sử dụng, cái này chỉ để bỏ túi phòng thân thôi. Mình đã cài một cái tự điển Thiều Chửu điện tử trong laptop rồi.
Tưởng thế là ổn, lúc xài mới thấy hoá ra cái KTĐ của mình kém cỏi thiệt, không “vẽ” chữ lên màn hình được, báo hại đi siêu thị không tra chữ được nên bị “mù chữ” (thật ra rất dễ tra nếu biết đọc, hoặc nếu kiên nhẫn chọn kiểu đếm nét nhưng phiền lắm). Lúc vào lớp mới thấy mọi người trong lớp ai cũng mang theo một cái KTĐ khủng hàng hiệu (Sony hoặc Casio, to, nặng hơn nhiều so với cái KTĐ bé tí của mình, và đương nhiên là mắc hơn nhiều). Ngoài ra chúng nó làm mình ngạc nhiên biết bao nhiêu khi nói là không biết tra từ điển giấy, chưa từng xài bao giờ!!! Mình hơi ủ dột vì cái KTĐ thiếu-tiện-nghi, bèn đi vào nhà sách của trường, may thay tìm thấy một cuốn từ điển Hán-Việt cỡ trung bình khá hiện đại của Trương Văn Giới và Lê Khắc Kiều Lục (sách, không phải điện tử), không mắc lắm (sách tiếng Việt ở Bắc Kinh hiếm như toilet công cộng sạch ở BK!!!) bèn rinh ngay về dù nó nặng khiếp. Sau đó mình hạnh phúc suốt 3 tháng ở BK với cái từ điển yêu dấu này (lúc đến lớp thì mang cái KTĐ bỏ túi, hoá ra rất tiện vì từ mới học ở lớp mình luôn biết cách phát âm trước nên tra rất dễ dàng).
Ngoài ra còn có hàng tấn từ điển trên mạng tha hồ tra, lại rất tiện lợi dễ dàng, vẽ chữ luôn không cần tra theo bộ, hoặc gõ theo pinyin, lại có rất nhiều chú thích và ví dụ dễ hiểu (một trang tôi hay xài là www.nciku.com). A, cái điều này làm cho tôi phạm tội “gian dối” mỗi khi bài tập quá nhiều. Có bài tập đặt câu mà nếu trong vòng 5 giây tôi không nghĩ ra câu nào hay ho thì tôi bèn bê nguyên cái ví dụ trên mạng chép vào tập!!! Còn nữa, Google Pinyin vô cùng lợi hại. Ngày xưa học gõ tiếng Hoa trên máy tính là cả công trình, học cả tháng mới biết gõ chữ, bây giờ gõ tiếng Hoa cũng nhanh như gõ tiếng Anh vậy, chẳng cần học.
Ngày xưa lớp học cũng đơn sơ, chỉ có phấn và bảng. Ngày nay phòng học có máy chiếu, máy tính, internet trực tiếp. Ngày xưa cô viết bảng trò chép theo, chấm hết. Ngày nay lớp học ở TQ đẻ ra lắm trò. Nào là thi hùng biện, đi thực tế về viết cảm nghĩ, đi du lịch trực tiếp nghe người hướng dẫn viên du lịch giảng giải, talk show trong lớp mỗi người “host” một bữa, trình bày các chủ đề tự do trên lớp (kèm media powper point các loại), làm quen với bạn TQ, bài tập thì nào là tự mình nói ghi âm rồi nộp, viết văn, viết truyện cười, viết lời cho tranh v.v và v.v … học thật là hứng thú. Lắm trò đến nỗi không thèm (thật ra không có thời gian) làm quen thêm với bạn người TQ nữa, mọi ngày nói tiếng Hoa với thầy cô/bạn trong lớp trẹo hết cả lưỡi! Thiếu điều nằm mơ cũng nói tiếng Tàu.
Công nghệ tiên tiến làm cho việc học hành ngày nay thật là thích!
No comments:
Post a Comment