Chuyện về Bắc Kinh hình như vẫn chưa kết thúc, còn nhiều điều tôi muốn kể về Bắc Kinh lắm. Nhưng mà, lúc tôi ở BK cường độ học trên lớp một ngày 6 tiếng, về nhà làm bài tập ngập đầu, thêm cái BK chặn blog của tôi và nhiều trang web khác, nên không có update được, đến giờ này rỗi rãi thông thả mới có dịp lôi ra mà dông dài. Thông tin dù chẳng còn cập nhật, nhưng mà kệ, blog chẳng phải là nhật ký nơi ghi lại những điều hay ho sao?
Kể về lớp D1 của tôi nhé. (A là trình độ cơ bản mới vào, B là đã biết được khoảng 800 từ, C khoảng 1500 từ, D khoảng 2500 từ, E 3500 từ và F là trên 4000 từ). Lớp tăng cường ngắn hạn đợt tôi học không có đủ người đăng ký lớp F, nên chỉ có đến lớp E thôi. Lớp tôi có 20 người, đến từ Hàn Quốc là đông nhất (5 người), sau đó đến Nhật Bản, Indonesia, Mỹ, Ý, HongKong, Thái Lan, Ba Lan, Singapore, Việt Nam (chỉ có một mình tôi từ VN trong tất cả các lớp từ A-E).
Tôi có 4 thầy cô cho các môn Tổng hợp (10 tiếng/tuần), Nói (8 tiếng), Nghe (4 tiếng), Đọc (4 tiếng), Nghe nhìn (2 tiếng), đi Thực Tế (2 tiếng). Tổng cộng 30 tiếng/tuần. Môn nào tôi cũng thích cả, chỉ có ít thích nhất là môn Nói (tôi vốn lười giao tiếp, đặc biệt là nói ở trình độ D thì không còn giao tiếp cơ bản hằng ngày nữa mà gần giống như tranh luận hùng biện. Mà các đề tài Nói trong sách tôi không thích lắm, nó nghiêng về xã hội văn hoá và cách nhìn của người Trung Quốc nhiều quá, hơi bị thiếu khách quan). Môn nghe nhìn đặc biệt hay, lấy trực tiếp từ các talk show của đài truyền hình TQ ra. Từ đó tôi mới ngẩn người vì ngạc nhiên với cách nhìn đời của các cậu ấm cô chiêu con một của TQ. Ví dụ có talk show bàn về việc lớn rồi có nên xài tiền của cha mẹ không, xài thì có trả không… Có một cô chiêu trả lời đại ý là đương nhiên nên xài tiền của cha mẹ chứ, và đương nhiên không nên trả lại, là vì phải cho cha mẹ một cơ hội xài tiền, cha mẹ có một đứa con, không cho cha mẹ cơ hội xài tiền cho con thì tiền của cha mẹ dành dụm để làm gì (?!) v.v và v.v … Môn Thực Tế tức là đi thăm thú các nơi đáng thăm xong về viết thu hoạch cảm nghĩ.
Tôi thích khoảng thời gian học ở TQ lắm lắm. Chỉ ở TQ có ba tháng mà tôi gần như xem được tivi (phim thì dễ, talk show khó nghe dã man, nhìn chung chắc khoảng 60%), cần nói thêm là 10 năm trước đó tôi bắt đầu học tiếng Hoa đã mất 3 năm nhé, nhưng học rỉ rả chừng có 4 tiếng/tuần. Điều ngạc nhiên nhất là tôi đọc chữ phụ đề hiểu nhanh hơn nghe nói (làm cho trong lớp Nghe nhìn cô phải che đi dòng chữ phụ đề, không thì giờ “Nghe nhìn” trở thành giờ “Đọc hiểu” mất!!!). Nếu mà tôi có điều kiện thì tôi đã ở lại TQ một năm chứ không phải 3 tháng. 3 tháng ở TQ hiệu quả có thể so bằng tôi học một năm rưỡi ở VN. (Chỉ có vấn đề đầu tiên là tiền đâu thì hơi nhức nhối).
Tuổi hoa niên tươi đẹp, xem như tôi đã hoàn thành ước nguyện của mình hồi hoa niên là qua Trung Quốc học (dù học 3 tháng chứ không phải học đại học, dù lúc 28 tuổi chứ không phải lúc 18 tuổi), thì cũng xem như mộng đã thành …
梦圆了!
No comments:
Post a Comment