Ví dụ như giờ đây tôi ước có thể đến Trung Quốc lần nữa.
Bỏ một ít tiền ra đi du lịch dăm ba bữa thì không khó lắm. Nhưng nghỉ việc lần nữa đi một lèo hai ba năm thì coi bộ khó hơn. Phải chờ đến một bước ngoặt nào đó của cuộc đời khiến ta "nổi loạn" chăng? Lần sau tôi sẽ không đi ba tháng, tôi đi hai năm cho nó đã! (Lần trước đi ba tháng tại vì nếu ra khỏi UK một lần hơn ba tháng sẽ bị rầy rà thủ tục về sau, chứ nếu không tôi đi ít nhất năm tháng cho chẵn một học kỳ).
London vào thu. Tôi nhớ mùa thu Bắc Kinh hai năm trước. Tôi nhớ cảm giác bỡ ngỡ lúc mới đến London nhiều năm trước và lúc mới đến Bắc Kinh hồi đó. Đó là cảm giác khác hẳn cảm giác đi du lịch. Bạn cũng đến một vùng đất mới mẻ và có nhiều thứ để khám phá. Nhưng khi đi du lịch, bạn chỉ biết cái bề nổi vui vẻ mà du khách nào cũng biết, bạn đâu biết những chiều sâu của cuộc sống ở một vùng đất mới. Nói vùng đất mới, phải là nơi người ta không dùng ngôn ngữ mẹ đẻ kìa. Có rất nhiều cái lạ lẫm khi ta không phải là du khách, khi ta muốn sống một cuộc sống thật sự bản địa, chìm vào cái văn hóa xa lạ, cái văn hóa thấm đẫm trong từng nụ cười, trong từng nếp nghĩ của những người nơi đó.
Có phải vì cái cảm giác đó mà tôi lại muốn di dời lần nữa?
London mùa thu. Trời hôm nay 8 hay 10 độ C gì đó. Tôi vớ mỏng chân trần (trần khúc giữa, đôi bốt không cao đủ chạm đến váy) đi bộ trong nắng mai, nghe cái lạnh thấm qua da thịt (đặc biệt là khúc giữa!), tôi đón chào cái lạnh mùa thu. Tôi hân hoan yêu thương cái lạnh đầu mùa, đặc biệt là khi vừa trở lại London từ Việt Nam nóng hổi, gần đây. Tôi chợt nghĩ, mình yêu bốn mùa của nước Anh mất rồi. Tôi nhớ lại nhiều năm trước, những hình ảnh đầu tiên của nước Anh đến với tôi là hình ảnh nước Anh cuối hè, nắng vàng lá xanh trôi trôi qua trên đường, lúc xe chạy băng băng đưa tôi từ phi trường Heathrow về London. (Cái gã lái xe mà công ty tôi thuê đi đón tôi càu nhàu khôn xiết vì đợi đón tôi lâu quá sức, nên tôi "tip" cho gã thêm 5 đồng).
Liên quan gì đến Bắc Kinh nhỉ? Bắc Kinh mùa thu rất ngắn ngủi. Mới đó mà đã hai năm rồi. Bắc Kinh không có gì nổi bật (à đương nhiên trừ các nơi nổi tiếng như Cố Cung hay Trường Thành, nhưng mà người ta không thể đi Cố Cung Trường Thành mỗi ngày), đồ ăn cũng chẳng ngon mấy, người ta lại hết sức đông đúc. Nhưng mà, nghe một bài hát tiếng Hoa tôi lại nhớ Bắc Kinh. Tôi yêu thích tiếng Hoa nhiều hơn tiếng Anh. Hồi đó mỗi lần "sáng tác" được một đoạn văn nhỏ tiếng Hoa tôi vui sướng lắm.
Có cái gì đó vướng víu giữa mùa thu và Bắc Kinh. Con trai Bắc Kinh không hay. Trời Bắc Kinh cũng không trong sạch gì mấy (đầy bụi cát từ sa mạc). Nhưng mà, hôm nay, tình cờ giở lại cuốn Travel in Beijing ra, ngay trang có hình hồ sen xanh thẫm mùa hè ở Shichahai tôi lại nhớ Bắc Kinh. Hồi đó tôi tưởng ba tháng dài lắm. Tôi mua một cuốn "Travel in Beijing" bằng tiếng Anh, chưa đã, lại mua thêm cuốn 北京旅游地理 (50 điểm du lịch ở Bắc Kinh và ngoại thành) bằng tiếng Hoa. Rốt cuộc xem hình cho đã chứ chưa đi được mấy thì ba tháng đã hết vèo. Tôi còn mua một cuốn sách dạy nấy ăn bằng tiếng Hoa, tới giờ mới thử được có một món. Hôm nào tôi dịch ra cho bạn nấu nhé?
(sen trong Di Hòa Viên)
(trúc cũng trong Di Hòa Viên)
Một ngày nào đó tôi sẽ đến miền nam Trung Hoa, học tiếng Tiều, và nhớ bà Cóc (tức là mẹ của ông Nội). Bà Cóc của tôi người Hẹ (hình như vậy???). Bà mất lúc tôi còn nhỏ, không nhỏ lắm, cũng mười mấy tuổi rồi. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về bà.
Mùa thu và Bắc Kinh. Đã nói rồi, có cái gì đó vướng víu nói không thành lời.
No comments:
Post a Comment