Là người thứ hai mà tôi ngưỡng mộ, sau ba tôi.
Bạn đọc cuốn "Failure is not an option ... " chưa? (tựa dài quá, bạn tự google đi!) - Gene Kranz là tác giả. Hay nổi tiếng hơn, là bộ phim "Apollo 13". Gene Kranz là Flight Director - giám đốc điều hành các chuyến bay vào không gian - của NASA. Trong lòng tôi ông có hào quang của một hoàng tử trong truyện cổ tích. Ông vừa tài giỏi vừa đẹp trai ... (hồi những năm Apollo thập niên 60-70 ấy, bây giờ ông 77 tuổi rồi). Với tôi, ông là một huyền thoại của NASA, chứ không phải các phi hành gia.
(Photo source: this link)
Cũng lạ, hồi tôi nhỏ, tôi không có mấy cái mơ ước "lớn lên sẽ làm nghề gì" như người khác. Hồi 15 tuổi tôi cũng chẳng biết mai mốt làm nghề gì. 18 tuổi, vào học Đại học Ngoại thương là theo phong trào thôi, tại trường này nổi tiếng, khó vô. Ra trường làm cho KPMG tại công ty này nổi tiếng, khó vô! Chứ nếu nói thích, có lẽ tôi thích trường Đại học Xã hội Nhân văn hơn, tôi đã học khoa tiếng Trung của trường này được một tháng rồi mới quyết định chuyển qua Ngoại Thương. Chắc tại hồi đó tôi bị cuốn theo dòng suy nghĩ thiển cận của xã hội hoặc chí ít là của những người chung quanh, ai cũng cho rằng làm kinh tế kinh doanh mới có tương lai, tôi cũng thiển cận nốt. Cũng có lẽ vậy mà tôi cảm thấy 4 năm đại học của mình trôi qua thật tẻ nhạt, bài giảng trên lớp tẻ nhạt, trường lớp tẻ nhạt, ngay cả cái sân trường cũng không có để mà mộng mơ. Nên tôi mơ màng trong cái thế giới của riêng mình, với những lớp tiếng Hoa buổi tối, với những trò "nghệ thuật" nho nhỏ của mình (vẽ, lúc đó tôi vẽ được lắm, bây giờ tôi cũng không tin là ngày xưa mình có thể bỏ mười mấy tiếng đồng hồ cho một bức vẽ bằng viết chì...).
Cũng may KPMG mở ra cho tôi một tầm nhìn khác, cho tôi một cơ hội tiếp xúc với nền giáo dục của nước ngoài, cho tôi cảm hứng trong công việc mình làm, cho tôi hạnh phúc với những điều mình được học (không phải học vẹt như ngày xưa nữa), cho tôi một nền tảng để ước mơ (lúc đó tôi bắt đầu ước có ngày được đi Anh), để ngày nay tôi ở đây, London, để viết vẩn vơ những cái này. Không phải là ở Anh là hay hơn ở Việt Nam, mà là việc tôi có dịp mở rộng tầm mắt của chính mình, chiêm ngưỡng thế giới, nhận thức chính mình, và bắt đầu biết đặt câu hỏi tại sao hồi tôi 15 hay 18 tuổi lúc tôi ở ngưỡng cửa của cuộc đời, tôi đã không biết chính mình muốn gì, không biết phấn đấu cho ước mơ của mình, và buồn hơn nữa, không biết ngay cả ước mơ! Tôi biết ơn KPMG vì điều này.
Chẳng thể quay lại ngày xưa, chẳng thể trách ai, lỗi tại tôi. Những người cùng trang lứa với tôi họ biết ước mơ, biết phấn đấu, và biết mình muốn gì. Chỉ có tôi là ... chả hiểu tại sao! Nhưng mà tôi cũng không tiếc cái gì. Vì nếu hồi đó tôi học ĐH XHNV thì KPMG đã không tuyển tôi! Chỉ là từ nay, tôi phải biết chính mình muốn gì chứ không muốn để cuộc đời trôi theo ... phong trào nữa.
Quay lại Gene Kranz, lúc qua đây tôi có nhiều thời gian đọc sách hơn, lang thang trên internet nhiều hơn, đi đây đó vơ vẩn thường hơn, xem phim thường hơn, nên có dịp biết về ông, ngưỡng mộ ông. Tôi mua cuốn sách của ông viết, đọc hết toàn bộ các chuyến bay của NASA hồi đó, cả những thành công, những huyền thoại Apollo, cả thảm kịch của Challenger và Columbia, và tự thấy mình bị hấp dẫn mãnh liệt với NASA và vũ trụ. Và tự nhiên có cái mơ ước ngông cuồng là, phải chi thời gian quay trở lại, tôi 15 tuổi, tôi nhất định sẽ học cái gì đó để có thể sau này làm cho Mission Control của NASA, như Gene Kranz. Tất nhiên một triệu người có cùng ước mơ, không phải ai cũng làm được. Nhưng chí ít người ta hạnh phúc khi biết phấn đấu cho ước mơ của mình. Hy vọng em gái tôi từ bây giờ có thật nhiều ước mơ.
Tôi không viển vông, tôi hài lòng với công việc mình đang làm. Nhưng Gene Kranz cho tôi ngưỡng mộ, cho tôi ước mơ, và tôi dám bỏ KPMG để đi Trung Quốc, một chuyến ngắn thôi nhưng là một kinh nghiệm lớn trong đời.
Và tôi thích những mơ ước ngông cuồng của mình...
Bạn đọc "Failure Is Not An Option" đi. Đọc rồi mà không thích ... thì thôi...
2 comments:
Hehe, ngươi luôn có cái điên, nhưng cơm áo gạo tiền làm ngươi tỉnh. Nếu cuộc sống chỉ có những điều trong ý nghĩ, ta sẽ cho ngươi vào TOP ngông cuồng. Ta khác ngươi ở chỗ là thường rất biết mình muốn gì, mơ gì nhưng thường làm không được, thế nên ra vầy đây.
Ngươi lúc nào cũng ở quê nhà ấm áp, ta thì quê cũ làng xưa ngày càng xa, điểm này lúc nào ta cũng phục ngươi nhất, bởi dường như càng sống người ta càng cảm thấy cô đơn...trơ trọi không ràng buộc như cành hoa cắt không rễ vậy ...
Post a Comment