Sunday, 28 March 2010

Cháy, cháy

Một sáng thứ bảy đẹp trời ngủ nướng đến gần 10 giờ mới dậy, mở cửa bước vào phòng khách thì ... tí tách tí tách, cha mẹ ơi, lửa cháy, cháy..., cái ấm điện đang cháy. Nhỏ đến lớn giờ mới thấy tận mắt cháy, chưa đến nỗi cháy nhà, nhưng hồn vía đã lên mây, ngọn lửa xanh đỏ lập loè. Mất mấy giây hoàn hồn xong thì vội vã rút phít cắm rồi dập lửa bằng cái khăn dày. Khói mù trời, chuông báo cháy reo giòn giã. (Lúc nó đang cháy mà chuông báo cháy không reo vì cửa phòng khách đóng kín, mà chuông báo cháy thì ở hành lang thông các phòng. Cửa gỗ dày nặng trịch vừa cách âm tốt, cách khói luôn và nên người ngủ không nghe tiếng tí tách, chuông báo cháy cũng không biết nốt). Hệ thống điện thì nó đã tự ngắt. Lúc lửa đã dập rồi mà tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Sau khi bình tĩnh lại tôi bèn gọi điện thoại cho đại lý thuê nhà để báo cáo tình hình, nhưng mà họ không làm việc ngày thứ bảy, nên thôi thứ hai báo vậy. Hồi lâu tôi mới nhớ ra là phải chụp hình để còn bằng chứng cho họ đòi tiền bảo hiểm. Tôi bèn lật hồ sơ nhà ra xem cái vụ này có được bảo hiểm không, thì thấy cái "kitchen worktop" (bề mặt khu làm bếp) thuộc về "fixtures and fittings" (phần thiết bị lắp bên trong nhà), trong phạm vi bảo hiểm chung cho cả toà nhà. Bèn an tâm một chút, vì nếu cháy cái gì khác không thuộc toà nhà thì chắc tôi lãnh đủ rồi, vì tôi mới thấy cái thư nhắc nhở đã hết thời hạn bảo hiểm phần tài sản bên trong nhà gởi cho tôi mấy tuần trước. (Phần lớn tài sản bên trong nhà thuộc về ông chủ nhà, nên ổng phải mua bảo hiểm, không phải tôi).

Phần còn lại của cái ấm sau khi đã dập lửa:







Sau khi đợi cái đám này nguội lau chùi hết hai tiếng đồng hồ thì phát hiện ra bề mặt cái khu bếp đã bị hư hại (đương nhiên không tính cái ấm rẻ tiền):



Coi như còn hên chán. May mà không có cái gì dễ cháy để gần cái ấm điện, nên tự nó cháy nó mình ên. Trời ơi nếu mà gần cái rèm vải hay gì đó thì không biết sẽ ra sao. Cũng may cái ấm để meo ra ngoài một chút nên nó không cháy lan đến cái kệ bếp phía trên.

Đại lý cho thuê nhà xem hình xong, mấy tuần sau bảo tôi đợi họ gởi cho tôi cái bao bì để tôi cho cái ấm cháy vào rồi gởi đi đâu đó, đến giờ vẫn chưa thấy cái bao bì đâu. May là tôi còn lưu lại cái ấm cháy. Nhân cái ấm cháy, tôi chợt nhớ đến tác phẩm "Cái ấm đất" của Khái Hưng mà tôi đọc ở tủ sách nhà Nội ngày còn bé. (Tôi có nhớ lầm chăng?). Tủ sách nhà Nội (và nhà tôi) đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi suốt quãng thời thơ ấu đến niên thiếu. Hôm nào tôi sẽ viết riêng một bài về các tủ sách này.

Thật là hú vía cái ấm cháy.

No comments: