Saturday, 27 March 2010

Đường về nào có xa

Mỗi ngày tôi đi làm trừ lúc đi xe lửa, quãng đường lội bộ từ nhà đến bến + từ bến đến công ty chẵn 1 mile (1.6km). Vị chi đi về ngày hai bận là 2 dặm. Ở VN chắc không ai đi bộ nhiều vậy. Thật ra tôi có thể chọn tuyến tàu điện ngầm bến gần công ty hơn, tổng thời gian thì cũng vậy, nhưng phải đổi tàu, phiền lắm, rồi phải chen chúc như cá hộp mỗi ngày, tôi chán lắm. Tôi bèn chọn tuyến xe lửa đi nhanh hơn. Nhưng lội bộ khờ me. Mỗi ngày đi xe lửa có 15 phút đi, 15 phút về, vậy mà mỗi tháng phải tốn £142 tiền vé. Bạn thấy London có đắt ghê người chưa?

Lần đầu tiên tôi lội bộ quãng đường này, lúc đến công ty tôi rụng rời chân cẳng, mồ hôi mẹ mồ hôi con nhỏ giọt trong mùa đông. Từ từ rồi cũng quen, tôi đi bộ cật lực như người London, thoắt cái ... 25 phút sau là đến! Được cái con đường tôi đi bộ là khu trung tâm danh giá của London, đi qua bao nhiêu là kiến trúc đẹp. Một ngày nọ trời nắng đẹp, tôi mang theo máy chụp hình, chiều về sớm, mùa xuân trời còn chưa tối lắm, tôi nháy một vài phát. Đây là toà nhà nơi tôi làm việc, công ty thì có nhiều văn phòng rải rác khắp thành phố. Tôi không thích kiểu kiến trúc hiện đại sau này với kính và thép:




Toà nhà toạ lạc ở số 10 đường Gresham, bạn tôi đùa bảo có ai hỏi thì nói tôi làm việc trong Corporate Treasury ở "Number 10" (tôi làm trong Corporate Treasury của công ty tôi thật, còn ở đây nói "Number 10" thì người ta hiểu là No. 10 Downing Street - phủ Thủ Tướng - chứ không phải No. 10 Gresham!!!). Nghe có "oai" không?

Cách công ty vài bước là một quảng trường nhỏ, nơi tọa lạc toà thị chính Guildhall của "City of London" (London có 2 "thành phố", là City of London và City of Westminster, thật ra nay trở thành một trong các "quận" của London). Toà thị chính đẹp như một lâu đài nhỏ vậy:







Trên đường về tôi đi ngang qua







Mùa xuân sắp đến, hoa bắt đầu tưng bừng nở:



Thủy tiên vàng (daffodil) năm nay nở trễ cả tháng sau một mùa đông lạnh bất thường, mọi năm cuối tháng hai đã rộ:



Hết đường Gresham, quẹo qua đường Princes







Hết đường Princes là đến trạm xe điện ngầm Bank - khu này tên Bank vì Bank of England và các ngân hàng lớn đều tập trung quanh đây:









Từ Bank rẽ vào đường Lombard:







Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ... không ở đó (mắc lắm...)

Hết con đường nhỏ Lombard thì đến đường Fenchurch. Hơn nửa đường rồi. Đi mãi, đi mãi theo đường Fenchurch, chừng nào thấy quả dưa chuột muối ("The Gherkin" - biểu tượng của London - nhìn qua cái ngõ nhỏ) thì là gần tới rồi đó.



Kiến trúc hiện đại dù có đẹp đến đâu cũng không thể so được với kiến trúc cổ của châu Âu. Tôi yêu London cũng là vì những toà nhà kiểu cổ đó.

Cuối cùng đã đến bến xe lửa đường Fenchurch:



Trước khi lên tàu nhặt một tờ tin tức buổi tối Evening Standard - ở London được đọc báo miễn phí, buổi sáng là tờ Metro, buổi chiều tối là Evening Standard:



Lên tàu, tàu chạy 15 phút là đến, xuống, lội bộ một quãng ngắn là đến nhà. Ôi home sweet home...

Thấy chưa, đường về nào có xa ...

No comments: