Trước khi đến cây anh đào trắng, phải đi qua một mớ anh đào hồng còn bé
và mấy bụi hoa vàng không biết tên. Tôi có cuốn A-Z các loại hoa thường niên (perennials) mà hình như tra không ra, vậy chắc nó không thuộc họ thường niên chăng? Hoa vàng gợi nhớ Tết miền Nam
Còn một mớ liễu rũ giăng giăng nữa. Người Trung Quốc hình như rất yêu liễu, Bạch Cư Dị từng làm nhiều bài thơ vịnh về liễu lắm
Cuối cùng nhân vật chính của chuyến đi là đây, hoa anh đào trắng, rực rỡ kiêu hãnh trong ngày nắng
Ở Barking gần chỗ tôi ở có rất nhiều hoa anh đào trắng, không biết vì sao. Mùa xuân hoa nở trắng trời. Hoa trắng trước cửa chung cư, dọc đường đi, trong công viên, trước cửa siêu thị, thậm chí trên vòng xoay nho nhỏ cũng trồng hai ba bốn cây hoa bự chảng. Mùa xuân mỗi ngày đi làm đều có thể thấy hoa thật là đẹp, thật là sướng. Hoa trắng nở trước, anh đào hồng tuần sau chắc mới bắt đầu nhiều.
Đi chơi chán, về nhà, ghé qua cái vũng nước nhân tạo mới xây gần nhà (5 phút đi bộ), ngồi chơi một hồi nữa, họ lát gỗ ngay bờ nước, nên êm ái sạch sẽ lắm. Luke thích thú nằm dài ra sưởi nắng. Tòa nhà nhỏ trong hình là trường tiểu học
Ngày xuân chóng tàn (đặc biệt là ở Anh), nên chơi xuân cũng nên vội vã, ra sức mà chơi... không thì quay qua quay lại ngày mùa đông lại sẽ đến nữa nhanh cấp kì. Tôi yêu thích nơi ở mới của mình quá đi mất, một nơi thanh bình. Hồi đó một lần (lúc còn ở chỗ cũ) Luke nói đùa, hỏi địa chỉ nhà ở đâu, đáp: Yellow door, Barking, Poor side of London (!) ... ừa thì East London là khu nhà nghèo, chỉ có giàu mới ở nổi ở phía Tây của London. Mà Barking còn là nghèo nhất nhì của East London nữa. Nhà tôi lại không ở trung tâm của Barking mà còn đi ra xa một chút nữa, cho nên là thuộc về nghèo vô địch. Vậy mà xứ nghèo vô địch này cũng có rất nhiều công viên dễ thương, gần nhà lại có những nơi đáng yêu như thế này để buồn buồn lững tững ra đây ngồi
Tôi yêu cái xứ nghèo của mình này quá đi thôi.
No comments:
Post a Comment