Thursday, 30 December 2010

3 phút ...

... là thời gian tối đa một con người có thể chịu nổi trong hồ nước đóng băng trước khi lịm dần, cứng lại, và không bao giờ vùng vẫy tự cứu mình ra được nữa.  Thực ra chỉ một phút cũng đủ chết người.  Năm ngoái, năm nay, năm nào ở Anh cũng có người chết vì rơi xuống hồ nước đóng băng, không biết vô tình rơi xuống hay cố ý đi trên băng.  (Chó yêu rượt mấy con vịt rớt xuống nước chết nhiều hơn còn chưa nói).

Nghe thật dễ sợ, nhưng có tận mắt nhìn cái hồ đóng băng mới thấy nó quyến rũ mời gọi biết chừng nào...

... "Bước lên đi này, băng cứng lắm, đi thử đi, đi trên hồ nước, trượt trên băng, hay lắm ..."

Không phải dễ cưỡng lại được cái cảm giác muốn bước xuống thử xem coi nó ra làm sao.  Ấy đây là khi tuyết đã tan, chứ miền bắc tuyết nhiều rơi dầy, có khi không thấy được đâu là ranh giới giữa dưới nước và trên bờ.
(Hồ này trong Barking Park gần nhà, lúc này đã gần mười ngày sau cái bữa lạnh kỷ lục mà băng thấy vẫn còn cứng chán).

Có một lỗ thủng to tướng trên băng, có vẻ như con vật bất hạnh nào đó đã làm "lủng" cái lỗ này rớt tòm xuống nước


Mặt băng đầy dấu chân gì đó, chắc là chân ngỗng chăng?


Ai đó chọi thử một cục băng lớn ra giữa hồ - nhằm nhè gì, có vẻ như băng cứng lắm, không thủng được:


Hồ đông lại chỉ chừa có một đoạn nhỏ xíu cho mấy con vịt vùng vẫy (chắc tại vẫy miết mà nó đóng băng không được):


Có người muốn "sờ băng" thử coi nó dầy mỏng ra sao - mà sợ bị té xuống (tuyết tan trơn hơn tuyết mới rơi nhiều lắm, trợt té dễ ợt), bèn nằm dài ra đất thò tay xuống chắc ăn:


Đoạn băng sát bờ coi bộ dầy lắm, chắc là dư sức chịu nổi người.  Nhưng mà trăm ngàn lần, xin đừng ai dại dột bước xuống ... 1 phút hay 3 phút cũng là nhanh lắm... 

Hôm bữa người rớt xuống nước ở Bắc Ireland được ba nhân viên cứu hộ chèo thuyền ra cứu, loay hoay không vớt lên được, sau đó máy bay quăng dây thừng, người đó cũng không nắm được, sau đó một người trên máy bay phải đứng ở càng máy bay kéo người bị nạn lên mặt băng.  Không may là trong lúc loay hoay thuyền của ba người cứu hộ lật nhào, ba người rớt luôn xuống nước.  Cả bọn được máy bay ngay lập tức đưa đến bệnh viện, ba người cứu hộ không sao nhưng người bị nạn thì không cứu được.

Tôi có lần mùa đông, trời mưa, chân bị ướt mà đến gần cả tiếng sau mới về tới nhà.  Biết là lạnh lắm, biết là lạnh đến nỗi chân bước đi mà hoàn toàn mất cảm giác, vậy mà vẫn kinh hoàng khi lột giày vớ ra thấy hai bàn chân mình đông trắng bệch, các ngón chân cứng ngắc.  Vội vội vàng vàng ngâm chân trong nước nóng biết bao lâu nó mới hồng lại, thật hú hồn, suýt khóc.  Từ đó về sau, tôi dứt khoát không bao giờ để cái cảnh khiếp đảm ấy xảy ra lần nữa, đó là kỷ niệm lạnh "kinh dị" nhất trong năm cái mùa đông của tôi ở đây cho tới nay.

Trong công viên cả mười ngày sau mà tuyết vẫn chưa tan



3 comments:

Anonymous said...

Nhìn lạnh quá chị, thấy sợ sợ mùa đông lạnh, mùa đông mà có ai đó bên cạnh thì chắc happy lắm, chứ không thì ...

Anonymous said...

em Quyen ne.

Truc said...

Ở riết rồi quen em ạ, năm nay mùa đông chị tỉnh bơ thôi. Chỉ phiền là mùa đông dễ bị cảm lạnh, quần áo mấy lớp cũng hơi phiền phức chút, hi hi ...