(Bài này viết từ hồi còn hè, từ hồi mà mặt trời còn sáng ấm lúc 9 giờ đêm...)
Nhà cửa ở Anh đắt đỏ và chật hẹp, người ta chen chúc nhau mà sống, chen chúc nhau trên đường đi làm mỗi ngày, cạnh tranh nhau cho mỗi một cấp bậc thăng tiến trong công ty,. Mà đó đã là may mắn, trước đó có bao nhiêu người phải chen chúc cạnh tranh khốc liệt mới có được một chỗ làm. Ở cái xứ đắt đỏ này, chi một đồng cũng phải đắn đo, khoảng cách gần đi bộ được thì đi bộ, đỡ phải tốn tiền xe, xăng các loại. Cho nên người ta đi bộ ngày vài dặm là chuyện thường ... Cuộc sống ở London dường như toàn là nghẹt thở mệt mỏi như vậy mỗi ngày ...
Nhà cửa ở Anh đắt đỏ và chật hẹp, người ta chen chúc nhau mà sống, chen chúc nhau trên đường đi làm mỗi ngày, cạnh tranh nhau cho mỗi một cấp bậc thăng tiến trong công ty,. Mà đó đã là may mắn, trước đó có bao nhiêu người phải chen chúc cạnh tranh khốc liệt mới có được một chỗ làm. Ở cái xứ đắt đỏ này, chi một đồng cũng phải đắn đo, khoảng cách gần đi bộ được thì đi bộ, đỡ phải tốn tiền xe, xăng các loại. Cho nên người ta đi bộ ngày vài dặm là chuyện thường ... Cuộc sống ở London dường như toàn là nghẹt thở mệt mỏi như vậy mỗi ngày ...
May quá, nhà chật chội thì có được công viên rộng rãi bát ngàn. Ngồi trong nhà ngột ngạt thì cuối tuần đi chơi công viên. Có công viên to công viên nhỏ, công viên đẹp, công viên vừa vừa, nhiều khoảng xanh đến ngạc nhiên ... Không kể các công viên đẹp to nổi tiếng của London như Hyde Park, Regent Park, St James's Park hay Green Park v.v mà thường ở khu trung tâm, người ở ngoài trung tâm phải chịu khó đi xa một chút. Còn loại vừa vừa thì nhà ai cũng ít nhất ở gần một cái công viên nào đó, hay là một khoảng xanh mượt mà, hay may mắn hơn là ở gần dòng sông Thames lững lờ trôi. Hồi đó nhà cũ của tôi ở Isle of Dogs (Docklands) cách một cái công viên nhỏ tí nị của "xóm" vài trăm mét, cách bờ sông Thames vài trăm mét, cách một công viên to hơn chừng nửa dặm, trong khoảng cách đi bộ lại có một quả đồi nhỏ tha hồ thả bước lang thang, có một trang trại nhỏ có nuôi heo gà dê cừu ngựa các loại để cho trẻ em thành phố còn biết con dê "ngoài đời" trông nó như thế nào, lại còn được học cưỡi ngựa nữa chứ. Buổi chiều có thể đi lang thang ra bờ sông chẳng để làm gì, chỉ để nhìn trời ngó đất mơ màng... Do vậy mà dù cuộc sống có chen chúc cạnh tranh đến nghẹt thở, tâm hồn người ta không dễ bị ngột ngạt mà còn có chỗ bay cao ...
Cho nên người Anh thích đi dạo biết chừng nào. Tôi bây giờ cũng vậy. Hồi lúc mới sang tôi còn sợ lạnh, cả mùa đông ru rú ở trong nhà, không dám mở cửa sổ. Bạn tôi không như vậy, bắt tôi cùng ra ngoài đi dạo, chạy nhảy tưng tưng, hít thở khí trời tươi mát. Buổi sáng thức dậy dù trời lạnh dưới không cũng nhất định phải mở cửa sổ ít lâu cho không khí tươi sạch vào nhà. Dần dần tôi cảm nhận được vẻ đẹp của mùa đông, cảm nhận được cái hay của bốn mùa, cảm nhận được bốn bức tường nhà nhỏ hẹp biết chừng nào. Cơ thể tôi bắt đầu đòi hỏi nhiều thứ, ví dụ như phải nhìn hoa đào nở dọc con đường đó đó lúc mùa xuân, ngắm tuyết rơi ngay chỗ đó lúc mùa đông, canh me khoảng lúc đó hoa huệ tây tím nở để đi xem, hay đi bộ dọc bờ sông Thames lúc trời mưa lất phất, lâu lâu đem đậu phộng cho sóc ăn trong công viên, đem bánh mì cho vịt ngỗng chim dọc bờ hồ, mùa hè thì phải đi picnic lúc chiều tà khi mà mặt trời còn lâu (chín giờ tối) mới lặn, lâu đi xem triễn lãm nghệ thuật bảo tàng này nọ (đều miễn phí), ngồi bệt trên bãi cỏ xem hoà nhạc miễn phí mùa hè ... Đại khái là có nhiều cái cớ để thấy mình lãng mạn và cuộc sống tươi đẹp hơn những chuyện cơm áo gạo tiền hàng ngày.
Mà, không phải chờ đợi là hạnh phúc sao? Ba tôi nói với tôi câu này khi đợi hàng giờ liền để đón tôi ở sân bay Tân Sơn Nhất một ngày nào đó của vài năm trước. Mùa đông nước Anh đã dạy cho tôi điều này: mùa hè là một niềm hạnh phúc, và chờ đợi mùa hè cũng là một niềm hạnh phúc.
Như vậy tóm lại, cuộc đời là hạnh phúc. Bạn nói, có đúng không?
2 comments:
Oh, em thich cau: cho doi la mot hanh phuc ....
Thich lam, nhu vay cuoc song la hanh phuc ...
Chị lại chờ mùa hè nữa rồi, chờ mãi... chờ mãi...
Post a Comment