Saturday, 21 August 2010

Văn chương ... rởm

Tôi chưa bao giờ nghiên cứu văn chương một cách nghiêm túc.  Đọc toàn là đọc những thứ tình cờ từ đâu rơi xuống.  Loại gì cũng đọc, truyện Tàu truyện Tây, từ Hồng Lâu Mộng cho đến Vòng Quanh Thế Giới Trong 80 Ngày, từ thơ Đường cho tới Nửa Chừng Xuân, hay mấy cái tạp chí xuất bản từ những bốn năm chục năm về trước.  Đại khái là tạp bí lù.

Ví dụ như hôm kia đang đi lơn tơn trên đường, tôi bắt gặp cái này ngồi chễm chệ trên một cái tay dựa của băng ghế gỗ trên đường hoang vắng, bị ai đó cố tình bỏ rơi:


Nhìn nó rất khiêu khích.  Một cuốn truyện dày, bìa đen hình đỏ, Những Người Yêu Nhau (mà còn có thòng lọng nữa chứ).  Tôi đã đi khỏi đó chừng mươi bước, nó vẫn còn lởn vởn trong óc tôi.  Tôi bèn quay lại, nhặt nó lên, nhìn nhìn, chung quanh không có người nào khả dĩ có thể cho là chủ nhân cả.  Tôi bèn lau lau vài giọt nước mưa lất phất còn đọng lại trên bìa, bỏ tọt vào bị.  (Không thôi nó sẽ bị vào thùng rác kế bên trong chốc lát, uổng cả đời).

Sau hai đêm liên tục cộng một ít thời gian trên xe lửa trên đường đi làm, tôi đã nuốt trọn xong 474 trang của cuốn truyện này.  Nó hoá ra khá hấp dẫn, thể loại "Thriller", lại là của tác giả John Connolly, thuộc hàng bestseller nữa chứ.  Trước đây mấy ngày tôi đâu có biết ông John này là ai, bây giờ thì biết rồi.  Ông có một loạt truyện Thriller ở đây http://www.johnconnollybooks.com/ .  Cuốn này là một trong loạt truyện về nhân vật Charlie Parker.  Truyện hơi có nhiều máu chút, nhưng mà cũng hấp dẫn cho nên tôi có thể đọc một hơi.  Tôi lúc nào cũng thấy thích mình ở chỗ thể loại nào cũng xơi được cả, miễn là hay.  Cám ơn người nào đó đã bỏ cuốn truyện này lại trên băng ghế trên Đường của Vua (King's Road), gần đại sứ quán Đức, London buổi sáng mưa phùn ngày 17/8/10.  Tôi thật cảm ơn.  Tôi đem khoe cuốn truyện với mấy người đồng nghiệp, ai cũng cười, có người nói nhặt được cái gì gần đại sứ quán là phải coi chừng, nhỡ đâu là bom...

Xong cuốn này tôi thấy kiến thức văn chương của mình khá tệ, bèn nhất quyết phải củng cố nó lại cho có trật tự thể thống.  Tôi bèn xem danh sách của 10 tác phẩm hay nhất mọi thời đại:

1.  Anna Karenina by Leo Tolstoy
2.  Madame Bovary by Gustave Flaubert
3.  War and Peace by Leo Tolstoy
4.  Lolita by Vladimir Nabokov
5.  The Adventures of Huckleberry Finn by Mark Twain
6.  Hamlet by William Shakespeare
7.  The Great Gatsby F. Scott Fitzgerald
8.  In Search of Lost Time by Marcel Proust
9.  The Stories of Anton Chekhov by Anton Chekhov
10.  Middlemarch by George Eliot

Chết chửa, trong 10 cuốn này tôi chưa từng đọc cuốn nào cả.  Có phải là uổng cả đời người không?  Hồi xưa ở nhà Nội có cuốn Chiến Tranh Và Hoà Bình, mà tôi mấy lần giở tới giở lui thấy nó có vẻ dày cui không hấp dẫn lắm, cho nên cuối cùng chưa bao giờ đọc.  Hôm qua tôi bèn đem cái danh sách này xuống cái thư viện nhà (thư viện ở tầng trệt khu chung cư của tôi, to đẹp lắm nhé).  Ban đầu tôi định khởi đầu chiến dịch "xoá mù" này bằng cuốn Gatsby Vĩ Đại, vì cuốn này được nhắc tới nhắc lui trong "Rừng Na Uy" hoài.  Nhưng mà thư viện không có, tôi đã order, họ sẽ lục lọi đâu đó để mang về đây cho mình, chỉ cần đợi ít lâu.  Thôi tôi bèn khởi đầu với cuốn The Adventures of Huckleberry Finn vậy.  Thư viện ở đây thích thật.  Làm thẻ tốn có £1, có giá trị vĩnh viễn trong cả hệ thống thư viện toàn quốc, đọc đã đời, được phục vụ tận răng.  Mượn chỗ này mà trả ở chỗ khác cũng được.  (Lần trước tôi trả sách ở chỗ khác, cái máy bị hư hay sao ấy, nó scan sách mà trong thẻ không update, làm hại người ta tính tiền phạt trả sách lố thời hạn, tôi phải thanh minh một chút!)

Hồi thời đại học, cô bạn chung nhà - Ngọc - học khoa tiếng Anh với khá nhiều thứ liên quan đến văn học Anh, làm tôi phát thèm.  Tôi học Ngoại Thương khô còng với mấy cái mớ xuất xuất nhập nhập.  Nhưng mà tôi chưa bao giờ muốn tự nguyện đọc nguyên cả cuốn tiểu thuyết dày bằng tiếng Anh cả.  (Đọc không ... nổi.  Đọc tiếng Việt thích và nhanh hơn nhiều). 

Từ ngày đó đến hôm nay coi như đã qua một quãng đường dài.  Ngôn ngữ không còn là một trở ngại quá lớn, chỉ có văn chương là văn chương mà thôi.  Mặc dù sự thực là cảm nhận sẽ không sâu sắc bằng.  Chỉ có tính lười là trở ngại lớn thôi, trở ngại vĩnh viễn ...

Thôi tôi phải đi đọc Mark Twain đây.  Ông viết càng tu từ màu mè càng làm khổ đời tôi, tôi phải tra từ điển mệt cả người, nhiều khi tra xong một chữ quên mất cái từ nó nằm ở câu nào!  Thể loại Thriller đọc có vẻ dễ hơn chút chăng?

Hừm ... tất cả vì sự nghiệp (cảm thụ) văn chương ... rởm của đời tôi!

No comments: