Một ngày đẹp trời mùa thu trước, ở Bắc Kinh, cuốn tiểu thuyết tình ái đương đại dễ thương này giúp tôi ôn thi xếp lớp:
Trước khi qua TQ tôi chả có cuốn sách nào để ôn lại tiếng Hoa, trên mạng toàn các tài liệu sơ cấp, tôi một cuốn từ điển cũng không có. Lúc đến thăm nhà một người bạn thấy có một tờ báo tiếng Hoa bèn xin về, đọc lũm bũm. Tôi lo phát sốt vì khả năng viết đọc í ẹ của mình. Tôi chọn đại ô trình độ B (biết khoảng 800 từ) lúc nộp đơn, nhưng sau đó nghĩ lại tôi thấy mình nên học ở lớp C (1500 từ) thì hay hơn. Nên phải học mới được.
Sau đó qua đến Bắc Kinh, có vài ngày trước khi làm thủ tục và thi xếp lớp, tôi ghé cái quán cà phê sách nho nhỏ trong ký túc xá, thấy quyển sách xinh xẻo này, bèn hỏi anh bán cà phê mượn về phòng đọc. Vài ngày sau làm thủ tục, nhà trường phát thêm cho một cuốn "Cẩm nang sinh viên", thế là có thêm một tài liệu để ôn tập. Lúc vô phỏng vấn lớp B, tôi ăn nói cũng êm lắm, nhưng lúc cô đưa cho mấy đoạn văn để đọc thì ... ngắc ngư. Cô bèn phán: em nói giỏi nhưng khả năng đọc không bằng, chắc họp lớp B thì được. Nhưng mà cô cho đi thi HSK để xếp lớp. Thi xong tôi được xếp vào lớp C. Tôi mừng ghê, nhưng học được mấy ngày thì thấy hình như mình có thể học lớp... D (2500 từ). Tôi bèn xin thầy phụ trách cho lên lớp D. Thầy nhìn tôi rất là nghi ngại, bảo: xem như kết quả thi của em thì học lớp C cũng được mà. Tôi lý luận một hồi, đại khái là thầy xem em nói như thế này, thầy nói gì em cũng hiểu hết, sao không học lớp D được chứ, tại em học hồi đó lâu rồi quên mặt chữ thôi (!) trong khi mấy bạn lớp C ngay cả giới thiệu về mình còn khúc khắc, blah blah blah ... (đối thoại tiếng Hoa). Một hồi thầy chịu thua, cho tôi lên lớp D học thử.
Tiết học đầu tiên của lớp D tôi nhớ mãi, là lớp nghe. Bài hôm đó nói về Ẩm Thực Trung Hoa với tám trường phái Lỗ, Xuyên, Việt, Mân, Tô, Triết, Hoàn, Tương ... Trời. Nhảy một cái từ lớp C lên D trình độ khác hẳn, bài có nhiều từ chuyên sâu nghe ù ù cạc cạc cả tai. Tôi toát mồ hôi hột. Cô cao ráo duyên dáng đáng yêu, giải thích từ mới rất hay (giáo viên không có kinh nghiệm thì dùng tiếng Hoa giảng từ mới rất nhọc nhằn). Đến giờ Tổng hợp còn ác chiến hơn, gặp lại chính cô giáo đã phỏng vấn mình "lớp B". Tôi sợ quá, may mà cô cũng không hỏi nguyên cớ nào tôi nhảy lên đây, mà cô cũng nhân nhượng cho vài tiết đầu không truy sát (Giáo viên TQ giống VN, lúc đặt câu hỏi thì thích gọi ai trả lời thì gọi ngay, không giống phương Tây chờ giơ tay tự nguyện). Nhưng cũng nhờ cái sự sợ hãi này mà tôi ôn tốc độ mỗi ngày, không lâu sau tôi dần dần tôi quen với trình độ của lớp này.
Còn chuyện cuốn tiểu thuyết, lúc đó tôi đọc hết ... có một truyện đầu tiên của cuốn sách. Đọc khó dã man, không biết tại sao, cứ nghĩ là tại mình quên hết chữ đã học. Đọc gần nửa truyện mới phát hiện ra tại nó dùng chữ phồn thể (!) Buồn cười chưa? Vì lý do là hồi đó tôi có thời gian học chữ phồn thể, dù chữ phồn thể tôi học không nhiều bằng giản thể, nên tôi đọc được cả hai (nên mới đãng trí không phát hiện ra sớm).
Nhưng một phần cũng nhờ cuốn tiểu thuyết lãng mạn (tả tình yêu trong cảnh đói nghèo thời 80s) này mà tôi lên học được lớp D. Mới có bao nhiêu là tiến bộ và chuyện vui ở Bắc Kinh để kể.
Vậy nên mới nói ái tình là cứu cánh mà.