Trong các nhà văn có lẽ Haruki Murakami là siêu thực hơn hết thảy. Tôi nghĩ vậy dù tôi chưa có đọc nhiều thể loại này, chỉ vài cuốn của ông và vài cuốn của ai đó tình cờ vơ được. Sau khi đọc Biên niên ký chim vặn dây cót, rồi Kafka bên bờ biển, và 1Q84, tôi bắt đầu nhận ra cách viết của ông trong ba cuốn này hơi giống nhau. Chắc lần sau không cần nói tên tác giả chỉ cần đọc truyện tôi có thể nhận ra ông.
Người ta khen ông nhiều, tôi mà đi chê ông hóa ra tôi không biết thưởng thức tác phẩm, "trình độ chưa tới" chắc? Kệ, tác phẩm của ông dày công dẫn dắt và gầy dựng, mở ra bao nhiêu cái quái lạ siêu thực, thường rất lôi cuốn rất hấp dẫn. Nhưng cái kết thường thiếu thiếu, tôi thấy vậy. Đành rằng nó là siêu thực, không ai chờ đợi ông huỵch toẹt cái kết kiểu truyện trinh thám, nhưng mà có vài chi tiết hơi rườm rà lửng lơ chả ăn nhập gì. Nhưng bội phục cái óc tưởng tượng của ông.
Đây là trọn bộ 1Q84 chồng mua cho năm ngoái lúc nó mới phát hành còn nóng hổi. (tập ba không có chụp hình)
Không biết mình có nói quá không, có lẽ đọc Haruki Murakami siêu thực đến đây được rồi, bây giờ chuyển qua dòng hiện thực một thời gian thôi, kiểu như Kitchen của Banana Yoshimoto.
Văn học của Nhật thường buồn chăng? Mênh mông một nỗi buồn.